Thấy chú rể đại gia của cô bạn tôi há hốc: “Chẳng phải anh chàng đi dép lê, xe tàu ngày trước bị mình đá đây sao”

Giây phút được chiêm ngưỡng chú rể cũng đã đến. Anh ấy bước vào tay cầm bó hoa miệng cười rạng rỡ, còn tôi thì há hốc mồm lắp bắp. Tôi sốc quá suýt làm rơi cái ly nước đang cầm trên tay.
Sau bao năm theo đuổi ước mơ lấy chồng đại gia đến nay tôi vẫn chưa thể thực hiện được. Bao anh đến rồi lại đi, ai tôi cũng chẳng thấy hoàn toàn phù hợp với mình. Tôi cao ráo, có ngoại hình ưa nhìn và body theo mọi người nhận xét là quyến rũ. Tôi biết cách khiến bản thân mình đẹp lên và cuốn hút trước mắt người đối diện đặc biệt là đàn ông. Người tán tỉnh tôi không hề thiếu, nhưng anh nào đẹp mã thì không có nhiều tiền, anh có chút tiền thì lại già khú đế hoặc lùn thấp le te nên cuối cùng tôi vẫn chẳng chọn được anh nào vừa ý cả. Trong khi bạn bè lần lượt lấy chồng có người còn có cả con rất hạnh phúc thì tôi vẫn cô đơn lẻ bóng. Đi đâu gặp ai quen biết họ cũng hỏi: “Bao giờ lấy chồng, sao kén chọn quá vậy…”

Bao anh đến rồi lại đi vì tôi thấy họ không đạt tiêu chuẩn (Ảnh minh họa)
Đợt vừa rồi cô bạn của tôi tâm sự rằng cô đang yêu 1 người, rất tuyệt anh ấy có công ty riêng gia đình khá giả nhà có hẳn 2 ô tô. Anh ấy cũng rất hiền lành tâm lý nữa, họ dự định sẽ kết hôn với nhau. Tôi có suýt xoa khen cô ấy sướng. Cô ấy hạnh phúc là thế nhưng không hề đăng 1 hình nào lên facebook nên tôi cũng chưa thực sự tin. Xin xem ảnh người yêu thì cô bạn cứ giấu kêu là bí mật nên tôi cũng chẳng buồn xin nữa.
Rồi 1 ngày đẹp trời cô ấy gọi điện mời tôi đi đám cưới thật. Tôi rất tò mò chú rể đại gia đó là ai, anh ta xấu đẹp ra sao mà cô bạn tôi lại cua được vì cô ấy so về hình thức thì thua kém tôi rất nhiều. Chúng tôi đến nhà gái ăn uống no say thì bên nhà trai mới đưa xe đến rước dâu. Nhìn đoàn ô tô hùng hậu ai cũng khen và ca ngợi hết lời họ bảo cô dâu tốt số, đến tôi còn choáng váng ghen tỵ với cô bạn của mình.
Giây phút được chiêm ngưỡng chú rể cũng đã đến. Anh ấy bước vào tay cầm bó hoa miệng cười rạng rỡ, còn tôi thì há hốc mồm lắp bắp: “Đây chẳng phải anh chàng đi dép lê, xài xe wave tàu ngày trước bị mình đá hay sao?”. Tôi sốc quá suýt làm rơi cái ly nước đang cầm trên tay. Khi mọi người vỗ tay thì tôi cứ ngẩn ngơ, không dám ra chụp ảnh cùng cô dâu chú rể. Khi họ vào nhà làm lễ bái tổ tiên thì tôi im lặng lấy xe đi về trước. Nhìn dàn xe ô tô phải đến vài chục chiếc đón dâu mà tôi tiếc rẻ.
vo-chong-an-ai-blogtamsuvn1 (2)
Đó chẳng phải anh chàng ngày trước bị mình đá sao? (Ảnh minh họa)
Nghĩ lại ngày trước Tuấn suốt ngày quan tâm tán tỉnh tôi, nhìn cách anh ấy chăm sóc chu đáo tôi cũng động lòng. Đợt đó yêu nhau được tầm khoảng  1 tháng thì Tuấn bảo có việc đi qua cơ quan tôi nên anh sẽ đón tôi về. Tôi xuống sảnh thấy anh đứng đó chân đi đôi dép lê tổ ong, chờ tôi trên con wave tàu. Anh cười tươi chào tôi và đồng nghiệp còn tôi thì xấu hổ chắc biết giấu mặt đi đâu. Trên đường về anh vui vẻ hỏi han tôi đủ chuyện nhưng tôi cứ lầm lì, khó chịu ra mặt. Tôi thấy xấu hổ khi có anh bạn trai nghèo như vậy. Dù anh có đẹp trai tốt tính thì với tôi vẫn chưa đủ. Tôi nói lời chia tay sau đó vài ngày. Anh hỏi tôi lý do và níu kéo đủ điều. Tôi bực quá nên nói thẳng toẹt vào mặt Tuấn: “Em bỏ anh vì anh nghèo thế đã được chưa?”.
Giờ nghĩ lại tôi thấy hối hận và tiếc quá. Tôi tự hỏi sao ngày đó anh cứ giản dị như thế trước mặt tôi, hay anh muốn thử lòng 1 tôi mà tôi không biết. Ngấp nghé 27 tuổi nhưng giờ đây tôi vẫn chẳng kiếm được cho mình 1 bờ vai đáng tin tưởng để dựa vào. Có lẽ nào tôi đang bị quả báo vì khinh thường kẻ nghèo hám giàu sang sau? Chẳng lẽ mơ được đổi đời cũng là cái tội?
Theo Tri Thức Trẻ

Có thể bạn quan tâm?

Tâm sự 7993658909347776302

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Tin nóng

Tin cập nhật

Like Fanpage

item