Bị nhà chồng coi như osin vợ tức giận bỏ đi, chồng vẫn còn lên mặt dọa đuổi luôn nào ngờ bị vợ đáp trả tơi bời

Ngày được cầu hôn sau 2 năm hẹn hò, tôi tặc lưỡi: “Thôi thì lấy chồng cũng được, mấy con bạn lấy chồng về nó vẫn bay nhảy vẫn sung sướng đấy thôi”. Thế là tôi đồng ý về nhà chồng với suy nghĩ rất đơn giản chắc nhà họ cũng như nhà mình thôi vì mỗi lần tôi đến chơi gia đình anh tỏ ra rất quý mến rồi còn bảo: “Hai đứa cưới nhanh nhanh cho bố mẹ mừng”.



Ngày tôi lên xe hoa mẹ tôi khóc như mưa vì thương con gái còn nhỏ dại, bà thức cả đêm để dạy tôi đạo lý làm dâu. Tôi gật gù nghe theo và hứa sẽ làm tốt. Lấy nhau về rồi tôi mới biết rằng cuộc sống hôn nhân nó không đơn giản như mình nghĩ. Nào là đối nội đối ngoại, cư xử rồi bếp núc rồi giỗ chạp các kiểu. Cưới được 2 hôm mẹ chồng đã kéo tay tôi vào phòng rồi bảo:

- Từ nay bếp này mẹ giao cho con, còn nữa cái Lan nó đang học đại học bố mẹ thì về hưu rồi chẳng kiếm ra tiền con và thằng Kiên cố gắng đỡ đần em nó giúp mẹ.

Vậy là xong con cái chưa có, đã phải nuôi thêm 1 cô em chồng. Tôi choáng váng toàn tập, nhìn con bé suốt ngày chơi nhiều hơn học váy vóc son phấn đủ loại trên đời tôi cũng ngán. Từ 1 con tiểu thư ăn rồi chỉ biết kinh doanh về nhà mẹ nấu cơm sẵn cho ăn giờ đây tôi phải làm đủ thứ việc trên đời. Sáng ra phải dậy hầu hạ cả nhà chồng ăn cơm rồi chạy qua cửa hàng tý dặn dò nhân viên sau đó lên cơ quan. Chiều chiều lại lật đật chạy về lo cơm nước, thế mà mẹ chồng em vẫn ca bài ca con dâu nhà người ta thế này con dâu nhà mình thế kia.

Bà trách tôi tham việc không biết chăm bố mẹ chồng rồi chăm chồng. Tôi uất lắm nhưng vẫn nhịn, nói thật không đi làm thì cám chẳng có mà ăn. Bố mẹ được bao nhiêu đồng hưu đút túi hết chẳng nuôi con gái cũng chẳng bỏ tiền ăn. Còn lão chồng tôi thì thời gian đầu còn có công việc còn đỡ sau này cãi nhau với sếp lão cũng nghỉ ở nhà luôn cứ sáng ngủ trương mắt rồi ra chỗ shop vợ ngồi chán lại lấy hết tiền bán hàng đi cà phê rồi mời bạn bè nhậu chán chê với bạn lại về ngủ.

Thử hỏi tôi không đi làm thì liệu cả cái nhà đó sống bằng gì, còn cô em chồng nữa. Cô ta thỉnh thoảng lại ra cửa hàng thử đồ gì đẹp đẹp là lấy luôn chả thèm trả tiền cũng không nói câu nào cứ như mọi thứ ở đây là của ‘bố mày’ vậy. Ức chế lộn ruột nhưng tôi vẫn cố nhịn cho nhà êm ấm, nhưng đến hôm nó lấy cái áo 4 triệu về tôi điên tiết mắng cho thì bố mẹ chồng nổi đóa mắng lại:

Mỗi cái áo mà mày làm như ông trời, mày đối xử với em chồng như thế chả trách nó không tôn trọng là phải.

Các chị nói có ức chế không, nuôi nó ăn học cho nó tiền tiêu vậy mà bố mẹ chồng phủi phui công lao vậy đấy. Từ đó em không rớt cho nó 1 xu cho ông bà biết mặt thì ông bà lại cay cú ghé gẩm đi nói xấu khắp nơi. Có hôm bảo em có bầu em bào cứ từ từ thì bà đốc váy lên chửi:

- Mày không muốn đẻ hay không đẻ được hả, bố mẹ mày không dạy mày à. Làm vợ làm dâu mà không muốn sinh con thì cưới chồng làm gì.

Ức chế quá tôi bảo:

- Con nói con chưa muốn đẻ bây giờ vì gia đình mình còn khó khăn, sinh con ra lấy gì mà nuôi hả mẹ. Sao mẹ lại lôi bố mẹ con vào đây? Họ làm gì nên tội.

- Ý mày là mày chê nhà tao nghèo không nuôi nổi đứa cháu chứ gì.

- Con không có ý đó nhưng mẹ nhìn xem chồng con thì thất nghiệp, mọi chi phí trong cái nhà này đều do con lo hết. Chờ anh ấy đi làm lại rồi con sinh con cũng chưa muộn mà mẹ.

- Á à mày khinh chồng mày, khinh cái nhà này chứ gì cái đồ mất nết, mày làm như không có mày bọn tao chết hết ấy. Bố mẹ mày thật đúng không biết dạy con, đúng là mẹ nào con nấy.

Lão chồng nghe thấy thế lao vào tát tôi mấy cái ra oai rồi mắng vợ xơi xơi điên quá em bảo:

- Vâng mẹ con con thế thôi , đã thế thì con xin phép bố mẹ con về nhà luôn. Con về nhà báo hiếu cho họ, chứ cứ báo đáp người dưng mà họ lại xem như rơm như rác thế này phí công phí của lại mệt người.
Nói rồi tôi lên dọn sạch đồ đạc, lấy luôn cái áo 4 triệu mà con em chồng mới tha về nữa. Tôi cuốn gói gọi xe đến chở sạch sẽ. Gia đinh chồng tức lắm, chồng còn chạy theo bảo:

- Mày cút về bên đó thì đừng hòng vác mặt về nhà này nữa.

- Tôi không thèm về nữa đâu, anh đừng ngồi đó mà mơ.

Về đến nhà bố mẹ thấy con gái thì buồn rười rượi nhưng họ cũng đồng ý để tôi về. Bố tôi bảo:

- Danh dự hay mặt mũi để đâu không quan trọng, quan trọng là con cái mình hạnh phúc hay không.
Tôi thực sự may mắn khi có người bố mẹ thức thời như thế. Tôi thử xem không có tôi thì gia đình đó sống kiểu gì, để cho họ biết thế nào là lễ độ. Về được 1 tuần thì lão chồng nhắn tin:

Cô muốn quay về đây không dễ đâu, muốn về thì bảo bố mẹ cô qua quỳ gối van xin gia đình tôi may ra tôi còn thương tình:

- Tôi ngu gì mà quay về đó làm ô sin cho nhà anh để rồi bị hắt hủi, bố mẹ tôi chẳng có lỗi gì mà phải xin cả.

- Cô dám… nếu cô đã nói thế thì cút luôn đi.

- Xin lỗi đây tự về chả cần ai đuổi và đây sẽ không đời nào quay lại đâu, hẹn gặp nhau ở tòa.
Tôi quyết ly hôn mặc kệ ai nghĩ gì thì nghĩ, lấy chồng cho đáng thằng chồng còn không giải tán sớm cho nhàn thân việc gì cứ phải cam chịu. Mình kiếm ra tiền mình còn cả tương lai phía trước cơ mà, đúng không các chị.

Theo webtretho.com

Có thể bạn quan tâm?

Tâm sự 3232518137530982252

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Tin nóng

Tin cập nhật

Like Fanpage

item