Tôi chẳng còn gì ngoài cô vợ xinh đẹp, thơm tho

Phải nói ngay từ đâu, cho đến giờ tôi vẫn nhận tôi là người có lỗi. Nhưng điều quan trọng không phải nhận lỗi mà tìm cách giải quyết thì tôi chưa tìm ra.

Vợ chồng tôi lấy nhau được 3 năm, chưa có con. Tôi thì muốn dồn sức phấn đấu cho việc kiếm tiền thật tốt để lo cho vợ cho con thì lúc ấy mới sinh con. Dù vậy, vấn đề của hai vợ chồng đến giờ không phải chuyện con cái mà là tiền bạc. Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ tiền bạc không thể là tất cả nhưng cũng đủ tỉnh táo rằng nếu không có tiền thì cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn và việc nuôi dưỡng trong nghèo đói là một thách thức lớn.
Ngay từ hồi yêu nhau, đến lúc cưới tôi đã tâm niệm làm chồng thì phải là trụ cột lo toan về tiền bạc. Vợ tôi vốn là người hiền lành, con gái ít trong một ngoại thành, kinh tế vưa phải. Cô ấy được cả nhà chiều chuộng, chăm bẵm nhưng không vì thế mà đòi hỏi, đua đòi. Chúng tôi quen nhau khi cô ấy đang học năm cuối đại học, còn tôi đã ra trường, đi làm được 3 năm. Đợi cô ấy ra trường, xin việc xong thì chúng tôi làm đám cưới. Lúc này công việc của tôi đã tương đối ổn định, tôi làm cho một doanh nghiệp nước ngoài, thời gian rất kẹt nhưng thu nhập khá. Cứ cái đà ấy, tôi nghĩ chỉ vài năm sau là cuộc sống hai vợ chồng sẽ đâu vào đấy.
Ngay từ đầu chúng tôi đã xác định rõ tiêu chí, chồng lo kinh tế, còn vợ chăm lo tổ ấm sao cho cơm ngon canh ngọt, nhà sạch sẽ thơm tho (dù là nhà thuê), sau này có con thì nuôi con khỏe, dạy con ngoan. Vợ tôi lúc đầu không nghe, bảo trách nhiệm hai vợ chồng là như nhau. Nhưng tôi gạt đi. Với lại lương hành chính ở một doanh nghiệp nhỏ như vợ tôi chỉ đủ để tiêu vặt với trả tiền điện nước.

Năm đầu tiên cuộc sống trôi qua êm đềm. Vợ tôi vốn là người biết chi tiêu, thậm chí còn tiết kiệm quá mức khiến tôi phải động viên vợ, đại loại làm ra đồng tiền thì phải biết hưởng thụ. Rồi vợ tôi được chuyển công tác lên bộ phận văn phòng, thường phải cùng sếp tiếp khách. Công việc không bận rộn nhưng yêu cầu về trang phục phải chỉn chu hơn. Để tiện chi tiêu, lúc hết tiền không cần hỏi chồng, tôi làm cho vợ cái thẻ tín dụng, cần mua sắm gì thì chìa thẻ ra, cuối tháng tôi thanh toán.
Sang cuối năm thứ 3, công việc làm ăn của tôi khó khăn do công ty mẹ rút vốn. Tôi phải nhảy từ công ty này sang công ty khác, có nơi chỉ 1-2 tháng, có nơi vừa ký hợp đồng xong thì công ty phá sản. Vào lúc khó khăn, tôi nhận ra số tiền tôi phải thanh toán hàng tháng cho vợ cứ liên tục tăng. Nỗi lo cơm áo gạo tiền choán hết tâm trí khiến tôi không nhận ra rằng vợ tôi đã thay đổi quá nhiều. Vợ tôi không đi xe máy từ lâu rồi mà toàn đi taxi. Trong ngăn kéo là hàng loạt hóa đơn mua sắm trong các cửa hiệu thời trang, trung tâm thương mại, hóa đơn spa, thẩm mỹ viện…
Tôi ra ngân hàng, kiểm tra ba, bốn tài khoản và thấy nó đang dần trở về con số 0. Tôi ngồi thừ ra và nhìn cái tổ ấm của chúng tôi. Bụi bặm đang phủ đầy, hoa trong bình héo rũ, con cái không có, tài khoản ngân hàng rỗng tuếch, thất nghiệp. Chỉ còn duy nhất một cô vợ xinh đẹp, thơm tho, sành điệu. Nói thực lòng tôi không giận vợ. Chỉ có điều tôi không biết phải bắt đầu từ đâu để cho vợ biết rằng tôi cần thu lại chiếc thẻ visa vì tôi không còn khả năng thanh toán nữa.
Theo Tri Thức Trẻ

Có thể bạn quan tâm?

Tâm sự 6115136566094631364

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Tin nóng

Tin cập nhật

Like Fanpage

item