Người yêu “đền bù” trinh trắng cho tôi rồi vội vã lấy chồng

Thật không ngờ, cái đêm tôi và Hương gần gũi ấy lại chính là lần cuối cùng cô ấy còn ở bên tôi với cương vị người yêu.

Tôi và Hương yêu nhau khi em đang học năm 3 đại học, còn tôi đã đi làm, tôi sống và làm việc ở quê, Hương học trên Hà Nội.
Gia cảnh em nghèo lắm, bố mất sớm, còn một mẹ già và em nhỏ. Có thời điểm tưởng chừng không nuôi nổi cho em theo học. Tôi rất thương em, cũng bởi thấy em hiền lành, ngoan ngoãn, ham học. Chúng tôi yêu nhau cũng xác định tương lai nên tôi luôn cố gắng chăm sóc cho người yêu mình tốt nhất.
Tháng nào tôi cũng từ quê lên thăm em, mang nào gạo nước, rau quả… nói chung tha lôi được cái gì là tôi mang đi tất, nhiều lần tôi còn đưa tiền sinh hoạt phí cho em. Hương từ chối, nhưng tôi cứ bắt em cầm, nhìn em sống kham khổ tôi không đành.
Ở quê, mọi người cũng biết mối quan hệ của chúng tôi, gia đình đôi bên cũng ngầm đồng ý. Mỗi khi mưa gió bão bùng hay mẹ em ốm bệnh, tôi đều chạy qua chạy lại hỏi thăm. Hương lúc nào cũng nói, ân tình của tôi đời này em không bao giờ quên được. Tôi thì nghĩ đơn giản, đâu cần em báo đáp gì, chỉ cần hai đứa thương nhau thật lòng là đủ.

Thế rồi em ra trường, em ở lại Hà Nội làm việc trong một công ty tư. Tôi cũng đôi lần nói em về quê, tôi sẽ cố thu xếp cho em một công việc mới nhưng Hương nói giờ về lại phải chờ đợi, cứ để em ở đây thêm kinh nghiệm. Tôi thấy hợp lý nên đồng ý.
Nửa năm sau, tôi nhớ lần đấy lên thăm em. Thấy em có vẻ khác khác. Tôi dò hỏi nhưng Hương không nói gì, cũng chính lần đấy là lần đầu tiên chúng tôi vượt quá giới hạn với nhau. Tôi nhớ rất rõ, lúc chúng tôi gần gũi xong, Hương cứ khóc mãi và nói cảm ơn tôi.
Thế rồi khi tôi về quê chưa được mấy ngày thì Hương nói muốn chia tay. Tất nhiên là tôi không bao giờ đồng ý, lặn lội lên tìm gặp. Hương tránh mặt tôi, em không nghe điện thoại, đến phòng thì em chuyển đi rồi.
Đau khổ, dằn vặt, tôi như phát điên. Đến nhà Hương thì mẹ em vẫn bình thường, hình như chưa biết chuyện gì xảy ra. Lúc này, tôi mới lờ mờ nhận ra Hương thay đổi, lần gần gũi hôm đó, có lẽ cô ấy cố tình để “trả công” tôi yêu thương cô ấy ngần ấy năm trời mà thôi.
Chấp nhận sự thật cay đắng, tôi lao vào tìm niềm vui trong công việc để không phải suy nghĩ linh tinh. Rồi một thời gian không lâu sau đó, tôi thấy hàng xóm xôn xao chuyện Hương sắp lấy chồng trên Hà Nội.
Tôi buồn vô cùng, cảm giác chua xót, uất nghẹ dâng lên tận họng… Giờ tôi mới thấm cảm giác “bắt tép nuôi cò” nó xót xa đến mức nào. Trách ai bây giờ được, trách mình dại dột tin lầm người mà thôi.

Theo Tri Thức Trẻ

Có thể bạn quan tâm?

Tâm sự 8159745784043710458

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Tin nóng

Tin cập nhật

Like Fanpage

item